Lan man vào hè
Tôi luôn yêu thích mùa hè ở xứ ôn đới khô lạnh, đặc biệt là quãng đầu hè. Nó cho tôi cảm giác như vừa được tái sinh sau một thời gian dài cơ thể lẫn tinh thần đóng băng trong giá lạnh và thờ ơ. Mùa hè châu Âu rực rỡ, với bầu trời…
Tôi luôn yêu thích mùa hè ở xứ ôn đới khô lạnh, đặc biệt là quãng đầu hè. Nó cho tôi cảm giác như vừa được tái sinh sau một thời gian dài cơ thể lẫn tinh thần đóng băng trong giá lạnh và thờ ơ. Mùa hè châu Âu rực rỡ, với bầu trời…
Hôm nay mình xin phép chia sẻ một tin vui – mình vừa được công bố là người đồng chiến thắng (joint winner) của giải thưởng nghiên cứu Wang Gungwu Prize, do Asian Studies Association of Australia (ASAA) trao tặng. Giải thưởng được đặt tên theo Giáo sư Wang Gungwu, một nhà nghiên cứu có…
Tôi đã ở thành phố này nửa năm mà vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được nó. Đôi khi, tôi vẫn đi lạc như một kẻ du hành ngơ ngác, dẫu nơi này chẳng hề rộng lớn. Thậm chí tôi vẫn chưa đi phà sang bờ “bên kia”, nghĩa là những hòn đảo phía xa…
có những khi tôi như chiếc bóng mờ lang thang trên phố, không cảm nhận được chính mình sometimes I’m like a thin shadow wandering in the streets, unable to feel its own being
Bạn bè hỏi mình, “Sống ở đó thế nào?” Thật khó nói. Mình không thể nói là mình rất thích sống ở đây, cũng không thể nói là mình ghét nơi này. Để so sánh thì, sống ở đây tốt hơn sống ở Hà Nội gấp 30 lần (con người tốt hơn 20 lần, chất…
Chiều thứ Sáu. Trong công viên Hama Rikyu. Công viên không quá ấn tượng. Không phải vì vườn cây không đẹp, mà chủ yếu là vì sự dày đặc của những tòa nhà cao tầng bao quanh bên ngoài, làm hỏng cả quang cảnh tĩnh mịch, thanh tao của vườn tược. Tuy thế, trong công…
“Cha cõng con” không phải là một bộ phim xuất sắc, nhưng nó có những điểm “được” mà 90% phim Việt Nam không có. Và những cái được ấy làm nên một bộ phim đáng xem. Nội dung phim cực kỳ đơn giản: một người đàn ông góa vợ nuôi con một mình, sống ở…
Có lẽ người ta biết mình đã đổi khác và lớn lên là khi xem lại một bộ phim cũ. Một bộ phim mà lần đầu xem, cảm xúc hoàn toàn không “tới”, thậm chí không hề có một ấn tượng sâu đậm nào. Vậy mà vì sao đó, tình cờ hay cố ý, ta…
Một trong những điều khiến mình suy nghĩ trong những năm đi du lịch “bụi” chính là cuộc gặp gỡ với những con người cô độc mà mình tình cờ quen biết trên thế giới này. Bây giờ mình đã khác, con người mình trở nên khép kín hơn (có những khi đi một mình…
Một hôm tôi nói chuyện với cô bạn cùng đi học ở London. Cô nói là không thể mê được người Anh “chảnh chọe”, và cô cũng không thấy họ có gì hài hước, thông minh như truyền thông mô tả (tôi đồng ý, và sẽ đề cập đến chuyện này trong một bài riêng…
Vài ba tháng nữa, tôi sẽ phải rời khỏi London. Nhưng tôi thường không nghĩ quá nhiều về chuyện đó vì quá bận rộn tận hưởng cuộc sống ở đây. Hơn nữa, tôi thích nghĩ rằng thể nào mình cũng sẽ có ngày quay trở lại, hoặc nếu không thì tôi sẽ có cơ…
Thú nhận thành thật: từ những năm 18 tuổi, tôi đã cảm thấy mình thật.. bất hạnh vì được sinh ra ở một nước kém phát triển. Nỗi bất mãn ấy chưa bao giờ giảm “nhiệt” đi, mà qua thời gian ngày càng mãnh liệt hơn. Cho đến khi tôi đi làm, rồi bắt đầu…
Hôm qua, khi tôi nói chuyện về Istanbul với người bạn, tôi đã khen Istanbul đẹp vô cùng. Thế là em hỏi: “đẹp bằng London không?” Tôi đã mất một lúc để suy nghĩ về câu hỏi ấy, bởi Istanbul và London khác một trời một vực như hoa phong lan với hoa cúc vậy:…
Lần đầu tiên gặp giáo sư, tôi thấy cô thật.. tẻ nhạt (mong rằng đừng ai mách cô điều này, không thì tôi nguy lắm). Cô là một người hiểu biết và tận tâm, điều đó đã được thể hiện rõ ngay từ ngày ra mắt. Nhưng thú thực là cái nhịp giảng chậm chậm,…
Đôi khi tôi cảm thấy thật kỳ lạ, vì mình không mấy khi nhớ nhà. Xét cho cùng, không ai muốn bị coi là một kẻ vô cảm đối với quê hương mình cả. Nhưng xin hãy thông cảm cho tôi. Quê hương là nơi lúc nào tôi cũng có thể về. Còn đây là…