Người đẹp, bản thân họ tạo nên một thứ kỳ quan (spectacle) làm lu mờ mọi thứ xung quanh. Không cần lời nói, chỉ một ánh nhìn cũng đủ khiến lòng ta xao xuyến, dù ẩn sau ánh nhìn ấy có thể chẳng là gì. Không cần tình yêu cũng chẳng màng đạo đức, đẹp thôi đã là một giá trị vô biên.
Một gương mặt đẹp gọi mời khao khát vượt quá giá trị của vẻ đẹp ấy. Bởi vẻ đẹp là thứ một ngày nào đó sẽ tàn úa và tan vào hư ảo. Niềm say mê cái đẹp tiềm ẩn nỗi sầu bi trong vô thức (melancholia) về sự bất định và vô nghĩa của cuộc đời.