Don’t call me
Don’t call me at all
Don’t leave me
Don’t ever let go
Những ngày này có biết bao nhiêu điều để viết
Cũng như chẳng có gì để viết, hay có thể viết cho đủ mà không làm xáo trộn tất cả
Những ngày này, những ngày trễ nải, ung dung, u buồn và ủy mị
Những ngày này,
những ngày vừa lạnh vừa ấm, vừa vui vừa buồn, vừa trống trải vừa đầy ứ không sao chịu nổi
Thôi cứ để từ ngữ như vậy, không sắp xếp.
Vì tốn công cũng vô ích thôi mà!
Đôi khi bỗng chốc tôi muốn làm gì đó không thể
Như đột nhiên muốn ôm ghì điều gì đó
Như cuộc sống.
Một điều gì trừu tượng. Thật trừu tượng.
Không phải con người. Không phải cây, hoa, lá, cỏ. Không phải sách không phải gấu bông không phải chăn không phải gối không phải tủ không phải bàn không phải ghế.
Điều gì đó không hình thể.
Như cuộc sống.
Tôi vẫn luôn đi một mình trên đường về nhà.
Mỗi ngày.
Đôi khi chìm ngập trong những xúc cảm xốn xang kì lạ.
Đôi khi trống rỗng.
Đôi khi âm thầm, mỏi mệt.
Đôi khi rộn ràng, phấn khích, hồn nhiên như trẻ thơ.
Tôi, tù nhân trong trại giam cảm xúc của chính mình, nhiều khi không muốn được tự do như tôi tưởng.
Tự vùi mình trong mớ suy tư ngổn ngang lộn xộn mà chẳng cố thoát ra. Dù nỗi buồn, niềm vui, cảm xúc nhiều khi nặng nề tưởng không gánh nổi.
Người tù ngu ngốc!
Và ngày nối tiếp ngày. Và những đêm dài không lặng. Những đêm nghe tiếng kim đồng hồ trên tường nhịp nhàng kêu. Những đêm nghe nước vòi rỉ xuống từng giọt, từng giọt, từng giọt trong nhà bếp.
Những đêm khó ngủ. Những đêm ngủ ngon.
Khi lòng không yên bình, tôi hay tưởng tượng mình đứng trọi trơ một mình trên một chiếc cầu dài nhộn nhịp người qua lại.
Gió thổi rất mạnh và tóc tôi bay loạn xạ.
Tùy theo nỗi buồn hoặc niềm vui, cảnh tượng hiện lên mỗi khi một khác.
Lúc thì tôi ném cái gì đó xuống nước.
Lúc thì tôi khóc.
Lúc tôi lại cười.
Lúc chỉ lặng đứng, nhìn nước lặng lờ trôi.
Tôi đã luôn tưởng tượng mình ở đó
Tôi tưởng tượng mình ở đó
Dưới hoàng hôn thâm tím đầy chắp vá, khi tôi buồn.
Dưới rạng đông rực rỡ huy hoàng, lúc tôi vui.
Để được khóc dưới trời cao rộng
Để tạm quên cuộc đời của tôi, nỗi buồn của tôi, xót xa của tôi
Để quên chính bản thân mình
Quên một con người đang sống, quên một con người đang chết, quên chính con người đang khóc, đang cười ấy.
Và lúc nào cũng vậy, chỉ có một mình tôi.
Chỉ có tôi, và tôi, và tôi, và tôi, và tôi, và n lần tôi
Đối diện với chính mình nhưng quên đi bản thân mình
Đứng đó một mình, vui niềm vui riêng mình, buồn nỗi buồn riêng tôi…
Nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng.
Vì tôi chẳng bao giờ lên chiếc cầu nào hết.
Nếu chẳng có ai đưa tôi lên ấy.
Bài viết ngày 6/11/2007