Windy Wellington – Thành phố đầy gió

“Tôi sống ở bên rìa thế giới, như tất cả mọi người khác.”

Câu thơ nổi tiếng của Bill Manhire, một nhà thơ xứ kiwi được khắc nổi trên một tấm bia nơi bến cảng đô thành Wellington làm tôi nhớ mãi đến tận khi đã rời khỏi miền đất này. Đứng một mình kiêu hãnh giữa đại dương, New Zealand là một trong những miền đất cuối cùng con người đặt chân tới do vị trí địa lý xa xôi. Và Wellington, náu mình nơi rìa nam của đảo Bắc New Zealand, cũng là thủ đô xa xôi nhất thế giới. Thành phố đầy gió, như người ta vẫn nói về Wellington, soi bóng mình bên một vịnh biển trong xanh, quanh năm ăm ắp gió trời.

2

Tôi đến đây vào một ngày xuân có nắng nhưng vẫn không tránh khỏi những đợt gió mạnh tưởng như sắp cuốn mình trượt ngã. Khi kéo va ly về khách sạn, đã có lúc tôi bị chiếc va ly của mình “đuổi” theo vì các bánh xe cứ thế tự chạy về phía trước do sức đẩy của gió.

Không biết có phải phải do địa thế quá xa xôi và khí hậu đặc trưng ấy hay không mà những người New Zealand tôi gặp luôn thân thiện, dễ gần như muốn thu hẹp những khoảng cách và mang lại không khí ấm áp cho người xung quanh. Dù đã có dịp gặp gỡ và làm việc với nhiều bạn tây dễ mến ở một vài quốc gia, nhưng không đâu để lại cho tôi ấn tượng đẹp về con người phóng khoáng, hồn hậu và cởi mở như nơi này.

Ở Wellington, đôi khi bạn thậm chí không cần hỏi xin sự giúp đỡ. Chỉ cần đứng lẻ loi nơi góc phố với vẻ mặt bối rối hay thoáng chút âu lo, sẽ có người nhận ra ngay là bạn đã lạc đường và bước qua hỏi bạn có cần sự giúp đỡ hay không. Còn nếu bạn cần chỉ đường, nếu không quá bận rộn công chuyện, họ sẽ không ngại đi cùng bạn một đoạn đường để chắc chắn là bạn đến đúng nơi. Và mỗi khi bạn cần tìm đến một địa điểm nào đó, ví dụ một nhà hàng cụ thể, họ sẽ móc di động ra search địa chỉ cho bạn và chỉ dẫn tận tình. Nếu cần, họ còn có thể lôi giấy bút ra vẽ bản đồ thật rõ ràng cho bạn nữa.

Một hôm, do quen thói qua đường không thèm chờ đèn đỏ, tôi đã dợm bước xuống lòng đường thì được một người bản xứ gọi lại. Người bạn nhẹ nhàng nhắc tôi kiên nhẫn chờ tới khi có đèn đỏ mới sang đường, vì ô tô ở đây chạy rất nhanh. Sau đó, anh không quên tặng cho tôi một nụ cười rất duyên trước khi rẽ về một hướng khác.

Dân kiwi không đẹp lộng lẫy. Vẻ đẹp của họ “dịu dàng mà không chói lóa”, kiểu nhẹ nhàng, gần gũi chứ không kiêu sa và kiểu cách như người châu Âu. Khác với vẻ hối hả thường thấy ở cư dân nhiều thành phố công nghiệp hiện đại, dân Wellington dường như sống thong thả hơn. Ra phố, họ không bước đi vội vã như chẳng để ý đến ai, kiểu cách tôi thường thấy ở nhiều thành phố lớn. Người ta đi đứng khoan thai với nhịp độ đều đặn thoải mái. Và có vẻ như họ rất coi trọng việc nghỉ ngơi. Ngày nào cũng thế, cứ đến tầm sáu giờ chiều là các shop bắt đầu đóng cửa, chỉ có các nhà hàng, quán bar và cà phê còn hoạt động. Thảng hoặc có vài chỗ còn mở thì thường là các shop quần áo của dân châu Á, phần lớn là người Tàu.

Vào các ngày thường, trong giờ nghỉ trưa, ta dễ dàng bắt gặp nhiều đôi bạn hay các cặp tình nhân ngồi trò chuyện trên bãi cỏ trong các vườn hoa nhỏ trong lòng thành phố hay khu vực bến cảng. Họ nói chuyện thoải mái, vui vẻ như không vướng bận âu lo, chốc chốc lại rộ lên những tràng cười nho nhỏ. Đã nhiều lần tôi bắt gặp các cặp tình nhân vô tư ôm hôn thể hiện tình cảm giữa chốn đông người như không hề biết đến xung quanh. Và nhiều khi tôi cũng thấy những sinh viên thả người trên bãi cỏ, ung dung đọc sách một mình.

Tôi đã có một thời gian ngắn được chìm đắm trong nhịp sống bình lặng, êm ả ấy. Thật dễ chịu khi được ngả lưng trên một thảm cỏ xanh rờn, tận hưởng cảm giác vừa lạnh, vừa ấm trong một ngày có nắng nhẹ hòa trong tiết xuân se lạnh. Và thích nhất là khi ta dạo bước trên bến cảng, ngắm những chú chim bồ câu đen chao liệng ngang trời, để rồi trông theo dòng nước biển xanh trong dợn sóng lững lờ dưới nắng.

Dân Wellington không tạo ấn tượng về một phong cách sống sành điệu, hào nhoáng, nhưng không phải vì thế mà họ không biết vui chơi hưởng thụ, hay thiếu đi sự tinh tế, sáng tạo. Dạo qua những ngõ nhỏ trong trung tâm thành phố, bạn có thể tìm thấy nhiều không gian gratiffi lạ mắt do các họa sĩ đường phố thể hiện trên các bức tường. Những hiệu sách về design, kiến trúc và hội họa, hay các gallery tranh cũng dễ dàng được tìm thấy ở những con phố lớn. Cuba Street nằm giữa trung tâm thành phố là một tụ điểm ăn chơi không thể bỏ lỡ của khách du lịch. Tại đây bạn có thể tìm thấy rất nhiều nhà hàng phục vụ các món ăn từ nhiều quốc gia khác nhau. Món Ấn, Tàu, Thái, Nhật, Mexico, Ý, Pháp…đều có thể được tìm thấy ở đây. Ngày đầu đi ăn tối cùng nhau, tôi và nhóm bạn quốc tế đã phải mất hơn một tiếng đồng hồ đi bộ trên con phố này trong gió lạnh mà mãi không thể tìm được điểm dừng vì quá nhiều lựa chọn. Cuối cùng, chúng tôi đã phải tách ra thành hai nhóm: một nhóm đi ăn món Âu, còn nhóm kia tim món Á. Rút kinh nghiệm về chuyện này, hôm sau chúng tôi liền thống nhất cùng chọn một nhà hàng được giới thiệu trên mạng và hẹn nhau tại đó để khỏi mất công đi bộ mỏi chân và cãi nhau ỏm tỏi.

Ngoài vấn đề nho nhỏ ấy ra thì trong thời gian ở Wellington, tôi và các bạn không gặp phải một sự cố nào lớn, bởi Wellington là một thành phố rất thân thiện. Không chỉ con người mà hệ thống giao thông công cộng, biển báo ở đây cũng thân thiện: vừa rõ ràng, vừa tiện lợi. Chẳng cần phải bỏ tiền mua một cuốn sách du lịch nào, bạn cũng có thể dễ dàng khám phá thành phố Wellington chỉ với một vài chiếc bản đồ và cẩm nang du lịch cầm tay được phát miễn phí ở các sân bay và nhiều khu vực công cộng khác. Hơn thế, Wellington lại là một thành phố khá nhỏ với các công trình kiến trúc quan trọng quy tụ ở khu vực trung tâm nên đi lại khá dễ dàng, thuận lợi.

Zealandia (ảnh sưu tập trên mạng)

Zealandia (ảnh sưu tập trên mạng)

Thiên nhiên là bạn

Wellington có địa hình đồi núi nhấp nhô nên đôi lúc khi dạo quanh thành phố, bạn có thể trông thấy những con đường và phố xá phía trước cùng quang cảnh các ngôi nhà xếp tầng tầng lớp lớp ở đằng xa. Tuy nhiên với những người dễ say xe, những chuyến xe 20-30 phút từ trung tâm đến ngoại ô hoặc ngược lại có thể là một thử thách nho nhỏ vì bạn sẽ phải qua nhiều khúc quanh ngoằn ngèo, gây cảm giác chóng mặt.

Là một thành phố giáp biển, Wellington sở hữu những đường bờ biển dài và các vịnh đảo tuyệt đẹp. Tôi vẫn còn nhớ vào ngày cuối cùng, trên đường ra sân bay về nước, tôi đi xe qua một bãi biển tuyệt đẹp chẳng rõ tên. Biển xanh dợn sóng lấp lánh dưới nắng trời, vỗ từng đợt vào những gờ đá. Cảnh đẹp ấy khiến tôi tiếc nuối mãi vì chuyến đi ngắn ngày đã không cho mình cơ hội khám phá thỏa thuê toàn bộ vẻ kỳ vĩ nơi đây.

Dẫu vậy, tôi cũng tạm hài lòng vì đã có dịp đi tàu cáp treo lên đỉnh đồi Victoria, nơi trông xuống toàn cảnh thủ đô Wellington và ghé thăm công viên Zealandia, niềm tự hào của thành phố. Chỉ cách trung tâm chừng 15, 20 phút đi xe bus (chuyến xe này hoàn toàn miễn phí), nhưng Zealandia là cả một thế giới khác biệt. Đây là nơi cư ngụ của nhiều loài chim, bò sát và côn trùng quý hiếm, lại là chốn sơn thủy hữu tình với không gian khoáng đạt làm say lòng du khách. Tôi đã dành hàng tiếng đồng hồ để đi dạo trong khu vườn sinh thái rộng 225 hectare này để ngắm nghía vẻ đẹp của những thung lũng, núi đồi và sông suối. Mỗi khi mỏi chân, tôi chỉ cần dừng lại nghỉ mệt trên một băng ghế giữa đường và đắm chìm trong tiếng chim lảnh lót hòa cùng tiếng suối reo róc rách.

Sống giữa thiên nhiên, người dân xứ kiwi rất quan tâm đến môi trường. Đi dạo một vòng quanh các shop bán đồ lưu niệm và mỹ phẩm chính hãng New Zealand, một điều dễ nhận thấy là có rất nhiều nhãn hàng bán sản phẩm làm từ những chất liệu có thể tái tạo. Ngay cả những lọ dầu gội đầu, xà phòng tắm trong nhiều khách sạn cũng là loại hàng tái chế được. Gần nơi tôi ở có một siêu thị chuyên bán sản phẩm thân thiện với môi trường lúc nào cũng tấp nập người lại qua.

Wellington với tôi vốn dĩ chỉ là một cuộc hội ngộ tình cờ, chẳng hẹn mà lại gặp. Tôi đã không hề có chủ đích, hay lập kế hoạch đến đây. Chuyến bay kéo dài hơn mười lăm tiếng đồng hồ cũng là chuyến đi xa nhất mà tôi từng trải qua. Thế nhưng cái ấn tượng về một thành phố yên bình đầy gió và ngập tràn sắc xanh đã làm tôi lưu luyến mãi. Và tôi vẫn chưa quên một câu nói nổi tiếng khác được khắc nổi trên một tấm bia nơi bến cảng Wellington:

“Tôi yêu thành phố này, yêu những đồi núi, bến cảng, ngọn gió thổi xuyên lòng thành phố. Tôi yêu sức sống, nhịp đập, chuyển động và cả sự cổ lỗ nồng ấm của thành phố.”

4 thoughts on “Windy Wellington – Thành phố đầy gió

  1. Pingback: Kinh nghiệm xin visa đi nước ngoài | Minh Thi's blog

  2. Pingback: Kinh nghiệm xin visa đi nước ngoài cho người Việt Nam

  3. Pingback: Kinh nghiệm xin visa đi nước ngoài cho người Việt Nam - TripZilla Vietnam

  4. Pingback: Kinh nghia��m xin visa A�i n?�a��c ngoA�i cho ng?�a�?i Via��t Nam - TripZilla Vietnam

Leave a Reply / Hoan nghênh bạn để lại phản hồi