Tôi đến Cô Tô vào một ngày đẹp trời cuối tháng Sáu. Cũng thật may mắn vì chỉ mới tuần trước, một người quen của tôi đến đây đã bị kẹt lại một ngày trên đảo vì bão. Khi tôi đến, mọi thứ đều gần như hoàn hảo. Ánh mặt trời tỏa rạng khắp nơi, cỏ cây xanh mướt dưới nắng chiều, biển lặng, có gió nhẹ trong lành.
Nhưng trước khi được tận hưởng sự ngọt ngào thi vị ấy, cả đoàn đã phải vượt qua “khổ ải” kéo dài suốt một tiếng đồng hồ. Sau khi tàu đi qua vịnh Bái Tử Long nên thơ thì sóng biển bắt đầu đánh mạnh. Sóng dồn dập, ánh nắng gay gắt buổi trưa hè và sự quá tải của con tàu bị nhồi nhét quá nhiều người khiến ai nấy đều mệt mỏi. Rất nhiều người bị say sóng, chẳng lấy đâu ra tinh thần để nhìn ngắm cảnh biển kỳ vĩ với những ngọn sóng bạc đầu dâng cao như muốn nuốt trọn tàu. Cũng có vài người ưa thích cái hành trình vượt sóng đầy kịch tính đó, như tôi, nhưng hầu như ai cũng khó chịu vì cảm giác nôn nao do sóng đánh dập dồn. Ra đến đảo thì cả đoàn ai nấy đều mệt bã, chỉ muốn ngả xuống một cái giường mà ngủ khò đến hết ngày!
Đoàn du lịch chúng tôi ở nhà dân nên không có điều hòa, không có phục vụ, không cả toilet riêng, đại để là mô hình khách sạn một sao. Bù lại, nhóm của tôi được ưu ái phân cho một phòng trên tầng hai, có view nhìn thẳng ra biển – cảnh đẹp không kém gì ở resort năm sao. Với điều kiện đó, chúng tôi chẳng cần cố gắng dậy thật sớm để ra biển đón bình minh, mà đến sáng chỉ cần hé mắt nhìn ra cửa là đã thấy cảnh biển hữu tình ngay trước mắt kia rồi. Còn điều hòa hóa ra chẳng cần thiết, vì ban ngày tuy nắng, nhưng gió biển dồi dào nên vẫn mát. Tối đến, ai cũng ngủ say trong tiếng sóng biển vẳng đến nhịp nhàng.
Ấn tượng của tôi với Cô Tô là hòn đảo tràn ngập màu xanh với các sắc độ khác nhau. Tùy theo từng thời điểm trong ngày, cả những màu sắc ấy cũng thiên biến vạn hóa, từ màu trời, rừng cây, cho đến nước biển. Sự biến hóa ấy khiến cho tôi, đến tận khi đã lên tàu rời đảo, vẫn tự hỏi không biết mình có bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp nào của Cô Tô với những sắc độ khác nữa hay không.
Vẫn là Cô Tô đấy, nhưng sáng, trưa, chiều, tối mỗi lúc lại một khác. Buổi sáng, biển Cô Tô trong xanh, rạng ngời như người đẹp say ngủ bừng tỉnh, đón chào ngày mới đầy khoan khoái. Buổi chiều, trời Cô Tô xanh ngắt, điểm xuyết những dải mây mỏng tang không rõ hình thù; màu nước biển giao hòa giữa lam và lục. Buổi tối, biển trời lại chìm trong một màu đen bình lặng, không thể phân biệt nổi đâu là bờ là bến, chỉ có tiếng sóng biển vỗ nhịp nhàng như muốn ru ta vào giấc ngủ.
Và tất nhiên, không ai muốn bỏ lỡ cảnh hoàng hôn trên biển. Bầu trời và mặt biển khi ấy khoác chung đồng phục màu xanh tím, và trung tâm của vạn vật là vầng mặt trời rực rỡ như lòng đỏ trứng gà đang dần dần lặn xuống. Khi mặt trời đã khuất sau những đám mây, thì mây lại hiện lên như những hòn than còn sót lại chút lửa hồng tươi đỏ, tạo thành những quầng sáng nhẹ ở nhiều cấp độ khác nhau trên nền trời. Và mặt trời cứ thế lịm dần, lịm dần cho đến khi biến mất, để lại mặt biển chìm trong một màu tím đen huyền bí.
Riêng tôi thích nhất là được nhìn ngắm biển Cô Tô lúc chính ngọ, khi ánh mặt trời đổ xuống gay gắt nhất. Đó là khi ta được thưởng thức hình ảnh “nắng thủy tinh” theo nghĩa đẹp nhất của cụm từ này. Mặt biển hiện lên tuyệt đẹp như một tấm thảm thêu với những dải họa tiết ngẫu hứng do muôn vàn giọt nắng li ti lấp lánh dệt thành. Hình ảnh ấy khiến tôi cứ mải mê ngắm mãi, chẳng màng đến cái nắng hè gay gắt đang dội xuống da mình.
Du khách say mê cảnh đẹp cũng không thể bỏ qua những bãi đá, nơi ta có thể vừa phóng tầm mắt ngắm cảnh núi non ở đằng xa, vừa dõi theo từng đợt sóng dâng trào, xô vào các gờ đá, tung bọt trắng xóa xung quanh mình. Hòa vào bầu không khí mát rượi có vị mặn chát của biển, ta có cảm giác cuộc sống thành thị xô bồ hàng ngày đã lùi xa.
Nhưng không chỉ có cảnh biển để lại nhiều ấn tượng, mà quang cảnh đồng quê ở ngoại ô thị trấn Cô Tô cũng khiến cho một cô gái rặt thành phố như tôi thấy nao lòng. Đó là khung cảnh người dân quê tất bật tuốt lúa trên con đường làng nho nhỏ, chẳng màng đến ống kính máy ảnh của tôi đang chĩa về phía mình; cảnh những hàng lúa lay mình uyển chuyển dưới cơn gió mùa hè, tạo thành những đợt sóng rào rạo vui tai; cảnh những chú trâu thong dong gặm cỏ bên ruộng lúa chín vàng ươm; cảnh những ngôi nhà gạch đơn sơ dưới bóng cây râm mát.. Tôi ghi nhớ những hình ảnh bình dị ấy vì nó cho tôi thấy một Cô Tô sống động, giản dị, một hòn đảo mang hơi thở cuộc sống chứ không phải chỉ là một địa điểm du lịch đơn thuần.
Và giống như mảnh đất nguyên sơ, bình dị ấy, con người ở Cô Tô cũng chất phác lạ lùng. Ở hòn đảo này không có sự nghi kỵ. Bạn có thể cứ thế dựng xe máy giữa đường, rồi chạy đi ngắm cảnh loanh quanh mà không lo ngay ngáy chuyện mất xe. Thậm chí, bạn có thể mượn xe máy mà không cần giấy tờ tùy thân nữa. Khi chúng tôi đến trả xe cho người chủ, cô chẳng buồn lấy chìa khóa mà bảo chúng tôi cứ đút vào ổ không thì mất… chìa.
Rời khỏi Cô Tô, tôi tự nhủ mình sẽ quay trở lại nơi này một ngày nào đó không xa, khi muốn tìm cho mình một chốn ẩn dật hoàn hảo, nơi cách xa nhịp sống bon chen nơi thị thành mà lãng quên thế sự…
- Đi thế nào? Không thiếu những tour du lịch trọn gói đến Cô Tô ở miền Bắc, nhưng nếu muốn tự mình khám phá, bạn hoàn toàn có thể đi tự túc mà không gặp nhiều khó khăn. Đầu tiên, bạn đi xe đến cảng Cái Rồng ở Vân Đồn, Quảng Ninh, sau đó mua vé lên tàu đến Cô Tô. Cần lưu ý là bạn nên mua vé sớm vì trong dịp cao điểm, vé tàu có thể bị hết và bạn có thể sẽ phải xuất phát trễ hơn dự định. Ngoài ra, bạn cũng cần đặt trước chỗ ở vì số lượng nhà ở có hạn, nhất là nếu bạn muốn ở nhà dân cho tiết kiệm.
- Mất bao lâu? Thông thường, một tour du lịch tiêu chuẩn đến Cô Tô kéo dài 3 ngày 2 đêm (xuất phát vào thứ sáu, trở về vào Chủ nhật), nhưng bạn hoàn toàn có thể lưu lại lâu hơn mà không cảm thấy chán vì Cô Tô là một quần đảo với hàng chục đảo lớn nhỏ, hàng chục bãi biển và những rừng cây rậm rạp cho bạn thỏa sức khám phá.
- Làm gì? Dậy sớm đón bình minh trên Cô Tô, lên ngọn hải đăng ngắm toàn cảnh đảo từ trên cao, thuê xe máy đi lòng vòng quanh đảo, tắm ở các bãi biển Vàn Chảy, Hồng Vàn, ngắm cảnh thiên nhiên hùng vỹ ở bãi đá Móng Rồng, ăn hải sản Cô Tô (mực, sò quéo, con móng tay,v.v…), đi dạo quanh bờ biển ngắm bầu trời đầy sao những đêm trời quang.
(Đã đăng trên Elle Magazine)