Những đêm trắng (hay, đọc sách gì khi ta “hận đời”)

Source: colleenrossi.blogspot.com

Source: colleenrossi.blogspot.com

Những đêm trắng, những đêm dài câm lặng.

Thế nào thì mới gọi là “thức trắng đêm”? Thức đến 3 giờ sáng? 5 giờ sáng? 7 giờ sáng?

Tôi đều đã trải qua những đêm như thế. Đôi ba lần. Có lý do. Không lý do.

Nhân phong trào book challenge, thôi thì tôi cũng tham gia ở đây. Nếu như bạn thấy mình có nguy cơ, hoặc đang sa vào một cơn hoảng loạn/trầm cảm/khủng hoảng tinh thần, tôi có lời khuyên là bạn nên tìm đọc một số tựa sách sau:

1. Ăn, Cầu nguyện, Yêu – Elizabeth Gilbert

Elizabeth Gilbert có thể nói là một trong những văn sĩ đương đại mà tôi ngưỡng mộ nhất bởi phong cách viết văn thông minh, dí dỏm, đầy tính lý luận và báo chí của bà (đầu tiên tôi viết là “nữ văn sĩ”, nhưng sau thì bỏ “nữ” đi vì phản tiến bộ quá, hah!)

Nhờ thế mà tự truyện của bà đọc gần gũi như lời tâm sự đêm khuya của một người bạn thiết thân. Cuốn sách này đề cập rất nhiều đến việc Gilbert đã làm thế nào – thậm chí là thất bại thế nào – trong việc chống trọi với chứng trầm cảm (nghiêm trọng, chứ không phải dạng nhẹ như tôi).

Một trích đoạn tuyệt hay từ cuốn sách:

“I became a student of my own depressed experience, trying to unthread its causes. What was the root of all this despair? Was it psychological? (Was it Mom and Dad’s fault?( Was it just temporal, a ‘bad time’ in my life? (When the divorce ends will the depression end with it?) Was it genetic? (Melancholy, called by many names, has run through my family for generations, along with its sad bride, Alcoholism.) Was it cultural? (Is this just the fallout of postfeminist American career girl trying to find balance in an increasingly stressful alienting urban world?) Was it astrological? (Am I so sad because I’m a thin-skinned Cancer whose major signs are all ruled by unstable Gemini?) Was it artistic? (Don’t creative people always suffer from depression because we’re so supersensitive and special?) Was it evolutionary? (Do I carry in me the residual panic that comes after millennia of my species’ attempting to survive a brutal world?) Was it karmic? (Are all these spasms of grief just the consequences of bad behavior in previous lifetimes, the last obstacles before liberation?) Was it hormonal? Dietary? Philosophical? Seasonal? Environmental? Was I tapping into a universal yearning for God? Did I have a chemical imbalance? Or did I just need to get laid?”

2. Rừng Nauy – Haruki Murakami

Okay tôi biết có nhiều bạn không thích Murakami, không thích “Rừng Nauy”, cũng không hiểu tại sao người ta lại có thể thích một cuốn sách u ám đến vậy. Nhưng sự thực là: đối với những người từng trải qua đau khổ tuyệt vọng và nỗi cô đơn không dứt ở lứa tuổi còn trẻ, những người đã từng ôm mộng về hạnh phúc để rồi chứng kiến giấc mơ của mình bị tàn phá không thương tiếc, thì “Rừng Nauy” không u ám. Nó chỉ rất thực mà thôi.

3. Tên tôi là Ted – Ted Turner
Tự truyện của tỷ phú Ted Turner, người sáng lập kênh thông tấn 24/7 CNN. Cuốn tự truyện kể lại chuyện Ted đã đi từ thất bại đến thành công, từ thành công quay về thất bại như thế nào. Dù có cảm tình, hay thậm chí ác cảm với tính cách của Ted, bạn sẽ thấy kinh ngạc trước tính cách lạc quan, bền bỉ và vô cùng nồng nhiệt của ông.

4. Một Tiểu thuyết Pháp – Frédéric Beigbeder
Tôi chưa đọc hết cuốn sách này. Không hiểu vì sao. Nhưng đây thực sự là một cuốn sách thú vị, nhất là ở khía cạnh khai thác tâm lý. Ví như chuyện thời thơ ấu và tan vỡ gia đình có thể ảnh hưởng đến sự hình thành nhân cách và trưởng thành của người ta ra sao.

5. Tháp Tokyo – Kaori Ekuni
“Tháp Tokyo trong mưa là hình ảnh buồn nhất trên đời.”
“Tình yêu không phải là thứ ta có thể cầm cương, mà là thứ ta đắm chìm trong đó.”
Vừa tuyệt vọng, vừa u ám, vừa nồng ấm, vừa dịu dàng, vừa đa cảm, vừa lý trí, vừa mộng mơ, vừa thực tế.

6. Khu vườn bí mật – Frances Hodgson Burnett
Bước vào thế giới trẻ thơ, để rồi ước gì bạn chưa bao giờ phải rời khỏi đó.

7. Kiêu hãnh và định kiến – Jane Austen
“There are few people whom I really love, and still fewer of whom I think well. The more I see of the world, the more am I dissatisfied with it; and every day confirms my belief of the inconsistency of all human characters, and of the little dependence that can be placed on the appearance of merit or sense.”
(Elizabeth Bennett’s sarcastic outlook on life)

8. Bắt trẻ đồng xanh – J.D.Salinger

Nói sao nhỉ, liều thuốc cho tâm hồn.

9. Như không hề có (hihi) – hay Less than Zero – Bret Easton Ellis

Ờ thôi, nếu bạn trầm cảm thật thì đừng có đọc. Đọc “Less than Zero” có khi bạn lại muốn nhảy lầu cmnl. =))
Đùa chứ cũng có thể hiệu ứng là ngược lại. Bạn sẽ nhận ra: ai cũng có vấn đề – cho dù họ rất giàu, họ xinh đẹp và trẻ trung, và cảm giác trống rỗng kéo dài là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra, còn hơn cả sự đau khổ.
Rồi, thế tôi đang nói đến đâu nhỉ? À, chuyện trầm cảm. Thì đấy, tôi đã bảo, tâm trạng tôi thất thường. Sau khi làm list trên, tự nhiên tôi không thấy trầm cảm và muốn nói chuyện về chứng trầm cảm nữa. Tôi chỉ thấy.. buồn ngủ thôi.
Nhưng hãy chia sẻ cùng tôi những cuốn sách đã cùng bạn vượt qua những cơn khủng hoảng tồi tệ trong cuộc đời nhé. Tôi rất tò mò đấy. 😉

P/s: đây là blog post thứ 99, tôi nên viết gì cho post thứ 100?

12 thoughts on “Những đêm trắng (hay, đọc sách gì khi ta “hận đời”)

  1. Trầm cảm, depression chỉ trở thành bệnh lý khi những triệu chứng gần giống của chị kéo dài (liên tục hay thường xuyên trong 2 tuần) VÀ làm chị mất khả năng function bình thường trong cuộc sống (làm việc, social life…): theo hướng dẫn của DSM (The Diagnostic and Statistical Manual of Mental Disorders). Thực chất trong thực tế có nhiều người giống chị, các symptoms không kéo dài cũng không ảnh hưởng đến công việc nên họ không được diagnosed là có depression.

    Em nghĩ hoạt động thể thao sẽ có ích cho tâm trạng nói chung và cũng có thể chữa mất ngủ nữa (em hay chơi thể thao buổi tối, về nhà mệt quá tắm xong lăn ra ngủ luôn, hehe). Trò chuyện, tâm sự với ai đó, viết nhật ký… tóm lại là phải “xả” hết. Đi du lịch nữa! 😀

    Em không có list những quyển sách giúp mình vượt qua khủng hoảng, nhưng khi tâm trạng không tốt em hay đọc lại mấy quyển sau:
    1. Bắt trẻ đồng xanh
    2. Hoàng Tử Bé
    3. Rừng Nauy
    4. Du hành cùng Herodotus
    5. Kitchen
    6. Kira Kira
    7. Nhím thanh lịch
    8. Cuộc đời của Pi

    Dạo gần đây em mới biết đến Kaori Ekuni. Quyển đầu tiên em đọc là Lấp lánh, thích quá nên tìm Tháp Tokyo và Hoàng hôn rơi xuống đọc. Tháp Tokyo thì em rất thích nhưng quyển sau thì đọc mãi không xong :)).

    Liked by 2 people

    • Sao em comment lúc nào cũng hay thế bé? ^^ Chị phải gặp em mới được. Ra HN chơi đi em. =))) Giá mà chị có nhiều thời gian để nói chuyện với em hơn nhỉ? Em có vẻ là một người rất thú vị đấy, blog em mới open cũng dễ thương nữa. 😀

      Chị bỏ việc rồi, cũng (tạm) hết stress luôn. Nhưng có vẻ lại sắp sinh ra một dạng stress khác. :)) Tuy bỏ việc nhưng strangely là bây giờ chị lại rất bận, nhưng là kiểu bận rộn làm những điều mình thích, theo schedule của mình. ^^

      Nhớ recommend cho chị vài chỗ ăn chơi ở Taipei để chị chuẩn bị tháng sau lang thang nha bé. 😀 Chị đang nghĩ có nên chỉ stay ở Taipei không hay là đi thăm thú chỗ nào khác ở Taiwan nữa..

      Liked by 1 person

      • Em cũng đang tính đi HN nhưng em muốn đi lâu để đi nhiều chỗ khác nữa nên phải sắp xếp ạ. Khi nào ra Bắc em chắc chắn sẽ hú chị :)).

        Em ủng hộ chị làm những gì mình thích nha! ^^

        Em tính email cho chị nhưng vào blog chị thấy bài này nên comment luôn. Nên từ từ em sẽ lên list đi chơi cho chị hehe :D. Nhất định!

        Chị ơi nếu chị đi nhiều ngày thì có thể xếp lịch đi Hualien (đi train hết 3 tiếng từ Taipei thì phải) có cái Taroko Gorge đẹp mê li, mà phải đi bộ nhiều, ngay mùa này là mùa mưa nên mấy cái thác đẹp lắm. Lúc em đi nó cạn nước hết rồi. Ở Hualien cũng có biển nữa. Vùng đó khá nổi tiếng về du lịch. Nếu được chị đi Taichung nữa, có cái núi Hehuanshan em tính đi mà lần đó không xếp được thời gian. Em cũng đi Tainan nhưng Tainan thì chỉ có về lịch sử và ăn uống thôi và người miền Nam khác hẳn người miền Bắc ở Taipei. Mà chị đi một mình hả chị? Người Đài ít nói tiếng Anh lắm ạ nhưng bù lại họ cực kỳ dễ thương 😀

        Liked by 2 people

        • Haizzz có lẽ em phải email cho chị nick FB hay Skype của em thôi, chúng ta add nick thi thoảng chatchit cái nhỉ. Chị mê em rồi đó. :))

          Ừa chị đi 1 mình. Chị là thích đi các thành phố lớn một mình lắm (mấy chỗ thiên nhiên hoang dã tươi đẹp nhưng vắng người thì chị đi với bạn keke), cảm giác rất là…lost stranger in a city. :))

          Chị cũng muốn khám phá mấy chỗ em nói mà bạn chị (từng đi Đài Loan) bảo là thiên nhiên ĐL thua xa,..Việt Nam làm chị nản haha. Chị đi hơn 6 ngày nên nghĩ cũng có thể tận dụng chút.. (trừ đi thời gian đi lại từ sân bay thì chắc là 6 ngày full thôi, nhưng vì đi lại nên within 7 days).

          Chị nghĩ ngôn ngữ cũng ko quá đáng lo ngại nếu người local họ helpful em nhỉ. Hồi chị ở Nhật các bạn í cũng ú a ú ớ chả hiểu mình nói gì nhưng vẫn survive được bt LOL.

          Like

      • Thi ói có chắc là triệu chứng trầm cảm khong? Hay nó đơn giản là chứng mất ngủ triền miên? Mất ngủ nó đưa tới nhiều hậu quả nhu mệt mỏi, uể oải, mất tập trung, suy nhược, biếng ăn… Nếu ngủ được biết đâu những triệu chưng kia cũng sẽ bớt dần?
        Em bỏ việc rồi hả? Đúng đó. Đi chơi đi cho thư giãn hay như bà trong Ăn, cầu nguyện , yêu. Thằng bạn than chị cũng vừa bỏ việc, nó sẽ đi chơi vài tháng rồi tính tiếp. Chẳng ai chết vì bỏ việc 😉

        Like

  2. Cảm ơn chị về bài viết, như dành riêng cho em vậy 😉 E có thể đọc được và mê tất cả các thể loại tiểu thuyết của Anh, Mỹ, Trung, Việt; hài, tình cảm; SE, HE. Và có 1 điều hơi khác người là: lúc em buồn, e càng thích đọc những cuốn SE. Cuốn SE nào mọi người càng sợ và cảnh báo, em càng tò mò, đọc cho bằng được. Đọc xong ám ảnh, khóc lóc, xả hết ra rồi sẽ thấy nhẹ nhõm, dễ chịu. Còn nữa, cho dù em thích mấy em cũng k bao giờ đọc lại phần vì không có nhiều thời gian, phần vì còn quá nhiều thứ hay ho khác mình chưa đọc mà.

    Liked by 1 person

    • Ừ chị cũng thế. Truyện dù có buồn đến mấy thì câu chuyện trong đó vẫn chỉ là… chuyện của người khác. Cho dù mình có đồng cảm đến mấy thì trong lúc bị cuốn vào câu chuyện, mình cũng quên đi bản thân rồi còn đâu. Nên chị không hay phân biệt truyện buồn hay vui, mà chỉ là “hợp gu” hay không hợp gu thôi. 🙂

      Liked by 1 person

Leave a Reply / Hoan nghênh bạn để lại phản hồi