1.
Lá non mơn mởn
Sắc đỏ tươi thắm điểm tô một góc trời
Những giọt sương trong trẻo đọng lại trên những lá, những hoa, trên thảm cỏ và trên những thân cây vững chãi
Mặt hồ xanh vắt, quyến rũ, thơ mộng, mà tình tứ, lẳng lơ
Vỉa hè êm ái như dìu bước chân
Và bầu không khí này, cảm giác thanh sạch này, làn gió dịu nhẹ này…
ngọt ngào như lời thì thầm của một người tình không quen biết
Dịu dàng và giản dị như vòng tay âu yếm
Sao có thể hững hờ trước cái độ nồng nàn đấy
Sao có thể thờ ơ trước sự dịu dàng ấy
Sao có thể vô ơn trước cái cách chở che ngọt ngào giản dị đến vậy
Hạnh phúc ngay cả khi chỉ dạo bước cùng bạn, ngay cả khi không ai một tiếng cất lên
Bình yên một thoáng, như không hề biết đến âu lo muộn phiền
Dịu dàng, êm ái từng phút giây
vẻ đẹp ngọt ngào như có thể làm mềm cả trái tim sắt đá
Bình yên, lặng lẽ, rộn ràng, xốn xang…
Kì điệu.
2.
Đừng cười nhé. Mình chỉ đang viết về buổi đi dạo quanh hồ hôm nay. Mình thích kinh lên được ấy, cảm giác khi mình dạo bước trên vỉa hè ẩm ướt mà êm ru. Khi ngồi cạnh bạn mút kem một cách ngon lành, mãn nguyện như con nít vừa đòi được quà, vì được bạn khao mà :D. Mình thích những gì giản dị như thế, mình yêu cảnh đẹp nơi ấy, và mình mê say chìm trong không khí yên bình ấy mãi thôi…
Buồn cười nhỉ, vì mình đã qua lại chỗ đó cả trăm lần, từ hồi bé tí đến giờ. Đến nhắm mắt lại, mình cũng tưởng tượng được cảnh vật sống động hơn ngàn lần tranh vẽ. Thế nhưng, dù cho nơi ấy có trở nên thiết thân thế nào, dù cho mình có dạo quanh nơi ấy bao nhiêu lần, thì cũng chưa lúc nào, mình không cảm thấy sảng khoái và mới mẻ khi ở đó. Một người đàn ông quyến rũ đến mức nào đi nữa, có lẽ cũng không thể khiến mình yêu đến thế, thương đến thế, cảm thấy gần gũi mà không bao giờ hết muốn khám phá như thế.
Như cảm giác được yên ủi bằng một ánh mắt trìu mến
Như khi được trấn an bằng một nụ cười
Như khi được ấp ủ trong một vòng tay
Như khi đắm chìm trong lời ru dịu nhẹ
Trồi non nảy lộc đâu đó. Sương rơi xuống đất mềm. Hoa cũ rụng và héo tàn, rồi thì cỏ dại mọc lên. Hoa mới ngạo nghễ kiêu sa phô mình dưới ánh sáng trong trẻo của bầu trời sau mưa.
Sự sống đầy tràn khắp nơi
3.
Trân trọng người, như trân quý một vẻ đẹp.
Quý mến lặng thầm, không đòi hỏi, không mong đợi xa xôi. Bình tâm trước sự vô tình, mãn nguyện trước sự dịu dàng và xốn xang trước những vụng về nồng nhiệt bất ngờ.
Chỉ thế thôi vì mình có nhiều việc phải làm
chỉ thế thôi vì mình có thể cảm nhận điều mình tin có thực
chỉ thế thôi vì không như thế cũng không sao hết
chỉ thế thôi vì như thế cũng đủ ngọt ngào
chỉ thế thôi vì thế cũng okay
4.
Có lẽ mình vẫn bị tổn thương vì chuyện ấy
À không phải, vì cái cảm giác tổn thương, dù không quá đau đớn, không quá ám ảnh, không mất nhiều thời gian để xoa dịu mà mình đã có
Thật buồn cười phải không, khi mọi chi tiết của nó đã lùi sâu vào một góc nào đó, có thể là khuất nhất trong lòng mình, khi mình chẳng nhớ, cũng không buồn lục lại, chẳng tiếc nuối, chẳng trách giận, chẳng bận tâm. Kiểu như, ờ thì nó đã tồn tại,nhưng mà nó không có khả năng làm mình buồn hay vui, nó sống hay nó chết, nó còn hay nó mất cũng chả quan trọng gì, chả ảnh hưởng gì đến hiện tại hoặc tương lai
Nhưng mà…vì nó đã là một sự thực phũ phàng
Mà mình phải chấp nhận
Vì nó đã khiến mình nhận ra, có những thứ thật mong manh, bất chợt nảy lên để rồi mất tăm mất tích, có những điều chỉ có ý nghĩa duy nhất trong thời điểm nói, và mọi thứ dường như đều có cái tận cùng của nó, đều có cái “hạn sử dụng” mà ta không cách nào ngăn trở
Cho nên…
Kể từ đó, khi một người nói yêu quý mình, mình hiểu rằng mình chỉ là một trong những người được quan tâm
Kể từ đó, một lời nói chân thành dịu dàng tới mức nào cũng không thể khiến mình cảm động một cách hoàn toàn vô tư
Kể từ đó, chỉ một chi tiết nhỏ vụn vặn cũng khuấy động nghi ngờ
Kể từ đó, không lời hứa nào đáng tin vượt quá thời điểm nói, không lời khen nào làm mình hoàn toàn tin tưởng hay xúc động như trước kia…
Kể từ đó, mình tin rằng, mọi thứ đều có sự kết thúc. Có hợp thì phải có tan. Có đam mê thì phải có nguội lạnh. Có yêu thì thậm chí phải có ghét. Có nhớ thì chắc chắn sẽ có lúc quên
Nói thế không phải là bi quan, là sầu thảm, là Lâm Đại Ngọc đâu.
Chỉ là bây giờ, mình trở nên như vậy đó…
Có lẽ sống thế cũng tốt, vì hi vọng lắm thì sẽ thất vọng nhiều, vì quá tin thì biết đâu có ngày sẽ sụp đổ hoàn toàn
Nhưng mà…có lẽ mình không nên như vậy
Cần có thời gian nhiều hơn nữa để niềm tin ngây thơ và thuần khiết trở lại. 🙂
P/s:
À mà sáng nay em đi chơi buồn cười lắm nhé các bác. Đi ăn nộm thì có một em trai (hình như là) 9x nằm rên rỉ khóc lóc ở góc quán, không biết thất tình em nào. Rồi đi dạo trên hồ, thấy một đôi này độ khoảng 5 chục cái xuân xanh ôm nhau rất tình tứ í, lãng mạn quá 9x :”). Bạn Carn em thấy thế mới buông ra một câu “già rồi đấy”, hai con vô duyên lăn lộn cười =)).
hehe đọc đọan đầu thấy thư giãn quá. Bên này chỉ lo tập trung lái xe sao cho khỏi bị ai nạn thôi àh, căng thẳng thấy mồ, nhiều khi mở nhạc to cũng không dám vì sợ nhạc to quá thì hông nghe thấy tiếng còi xe police hay cứu hỏa để pull over cho kịp nhường đường 😛
nhưng không phải là “Kể từ đó” mà hy vọng đó chỉ là 1 khỏanh khắc, rồi sẽ trôi theo thời gian, cho dến khi “NOTHING’S GONNA CHANGE MY WORLD” ;))
LikeLike
Ôi ở Hà Nội tình trạng giao thông kinh khủng lắm mà chị, đi đường cũng ‘căng thẳng’ chứ. Còn đây là em đi dạo bờ hồ, nên dĩ nhiên là thư giãn rồi.
Em cũng mong đến cái lúc “nothing’s gonna change my world” lắm à, chắc fải va chạm và cọ xát nhiều nhiều nữa để có thêm “bản lĩnh”, hihi.
LikeLike